Hôm nay trong sự nghiệp “vệt vệt đất sầu không ai tỏ:”
“似是故人來”
“Tưởng đâu cố nhân lại”
Lời: 林夕 Lâm Tịch | Nhạc: 羅大佑 La Đại Hựu
Hát: 梅艷芳 Mai Diễm Phương
Cùng qua đường này cùng mơ giấc này, lẽ ra là một đôi,
thiếu thời mơ mộng nào biết mảy may, giấc tàn lùi lũi ra về.
Ba bữa có đôi tối ngủ thành cặp, thế rồi là ai nhỉ?
Phàm sự chưa có được, phàm sự để vuột mất, lại xứng đôi nhất nhì.
Dưới đài mình xem trên đài tôi xướng vở này mình vẫn ưa,
người xưa tích cũ còn mình quên sầu, có từng nhớ bao giờ?
Sướng khổ vui buồn già yếu sống chết, truyền kì thì chưa tới,
hờn rằng khanh khanh ngã ngã trên đài dưới đài chẳng phải ta.
Bụi mịt mù cõi, ý giời mênh mang, mình với tôi đôi ngả đôi đàng,
tí tách chữ đoạn tràng, mưa gió tiếng miên man, tưởng đâu cố nhân lại.
Hôm nào mới lại cùng hẹn nơi đâu, đoạn rằng đêm nay ấm?
Giữa đường đứt gánh tưởng nhớ không thôi, đời người ngắn ngủi thời khổ lắm.
Một hạt tương tư đôi lòng day dứt, già nửa đời băn khoăn,
nơi tháng ngày thăm thẳm đoái vọng vời vợi trăng, vẽ vời mình u oán.
Bụi mịt mù cõi ý giời mênh mang, mình với tôi đôi ngả đôi đàng,
tí tách chữ đoạn tràng mưa gió tiếng miên man, tưởng đâu cố nhân lại.
Còn lại mình hay còn lại tôi, tuổi xế chiều vất vưởng cõi đời.
Trước khi chia biệt biết đâu đẹp lắm là lúc còn thấy nhau.
Cầm tay thưở ấy để rồi chia tay, yêu từ chỗ có lại hoàn không.
Mười năm sau dập dìu vạn năm rồi đôi lứa, chỉ giận chẳng thấy thôi.
Mười năm sau dập dìu vạn năm rồi đôi lứa, chỉ giận chẳng thấy thôi.
“sầu ngân mãn địa vô nhân tỉnh” tức là coi xong như-éo buồn bực lên sân phơi gió bắt rệp cho cây hồi tưởng lại hằng hà sa số những cặp bố mẹ đời chưa tàn đời đã đành chia chân, dĩ nhiên trong hằng hà sa số những thứ bố mẹ đời đấy chẳng ai như fắcboi của như-éo rồi =))))) lại buồn buồn nhớ tới thứ bố mẹ đời ở bể cá năm ấy (tức năm ngoái) trong ngàn vạn mối sầu chắc chẳng ai trong hai đứa thèm sầu cái thứ tình cảm dăm hào này, nhưng chẳng phải vì thế mà có chỗ cho mình sầu thay chúng nó hay sao =))))))) bèn tiện nốc cà-phởn dịch nhạc nền chiếc mv suýt duy nhất của fandom.
(cũng tiện phát hiện ra trong nhiều những sự thoái hóa những năm gần đây của mình thực ra cũng có một vài sự tiến hóa, biết thêm vài chữ rồi nè, nốc được cà phê đen không đường không sữa tăm tối như cái vực thẳm existential của tâm hồn rồi nè, nghe rối rú tiếng hokkien không rúm ró mặt mày nè, lại thấy thích được cả tiếng quảng rồi nữa nè =))))) đáng mừng đáng mừng, theạn tai theạn tai.)
lại nghĩ như-éo, thật buồn vì giờ này già cả làng nhàng mà cũng lười chảy thây, không muốn động não viết meta 3000 chữ fân-tik hình tượng như-éo của Châu Tấn với trope hai em một thằng cả nhà cùng vui trong Liêu Trai với chiện vợ lựa gái cho chồng đang thú-dzị bỗng trở nên bi-ai như anh Thẩm gì đó tường thuật lại trong Chiện xàm đời xổi của anh, để mông lung kết lựng là ấy vậy thế mấy con đàn bà này đã cancelled patriarchy hay chưa, ♪ the answer, my friend, is blowing in the wind, the answer is blowing in the wind ♪
(mà nói chung thì chắc là chưa đâu vì ấy là chiện không thể nào, nhưng phàm những chỗ giãy giụa dẫu không thoát được nhưng cũng dường như đã gần thoát hồn thoát vía đi, những chỗ eo hẹp dưới ách chèn ép của cả một xã hội suốt muôn đời tới nay còn chưa dứt mà có sự chuyển dịch có sự khác thường trở thành một anomaly vượt qua những giới hạn phòng khuê, những chỗ như thế chẳng phải cũng là mầm mống thanh thoát thân mình sao?)
(mà nghĩ kĩ lại thực ra thì như-éo gần hơn hết với Tỳ bà truyện đấy, “nàng đi trong bóng chiều mờ, nàng đi trong tiếng chuông chùa ngân nga…” dễ dàng bảo đi này là bất lực xuôi tay, chịu thua trước cả vòm xã hội bó buộc, nhưng chẳng cũng phải chối bỏ hay sao, tấm lòng này những người đời này và về sau không xứng tỏ, cũng giống như Eliza khi ấy, “I’m erasing myself from the narrative” — từ nay tôi xóa tên mình khỏi câu chuyện. Như Ý của Châu Tấn cắt tranh đem đốt phần mình, vừa là cô Lâm năm xưa đốt hết những thơ từ những món quà nhiều năm, cũng là Eliza đốt sạch thư từ phần mình, mà Như Ý giữ lại gốc mai khô, cũng như Lệnh-hồ Xung về nhà cũ thấy bao nhiêu những món đồ chơi Nhạc Linh San cất cả trong một ngăn tủ, Như Ý không còn thương quàng-thượng, mới nghĩ giờ này nếu như các cô gái biết thương yêu lấy nhau mà vẫn còn đây ngồi chuyện phiếm, có khi lại có cả quàng-thượng góp vui: quàng-thượng này, cũng như mấy anh thư-xinh của Liêu Trai, thực đã nằm ngoài vòng tình cảm suy nghĩ hành xử của mấy cô, vãng vãng trở thành một hình tượng mơ hồ như một thứ nghề cần tận tâm chăm bẵm cho các cô.
như thế đã là cancelling patriarchy hay chưa? chắc chưa, nhưng cũng gần rồi, gần như gần hết có thể rồi đó.)
(tất nhiên trên đời vẫn còn Võ Tắc Thean và con mùi but we don’t casually talk about that =))))))))))))
lại thả nốt mấy cái hình: Continue reading